"Linh Quân, đừng... bỏ rơi ta nữa."
Đã bao nhiêu năm, từng đêm khuya tĩnh mịch, Linh Quân đều mơ một giấc mơ, là câu nói ấy lặp đi lặp lại trong đầu, dằn vặt qua mỗi đêm dài.
Thanh âm mềm mại ấm áp của thiếu nữ tựa như lưỡi dao găm sắc lạnh, mỗi lời nói ra chẳng khác nào mũi dao hung hăng đâm vào ngực hắn, từng nhát từng nhát, thịt xương, chảy đầm đìa, đau thấu tim gan.
Khi một tiểu hoà thượng chừng bảy tám tuổi mặc bộ tăng y trắng ngả xám đẩy cửa bước vào thiện phòng, cậu trông thấy sư phụ ngồi xếp bằng trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, nơi khóe mắt có hai hàng nước mắt chầm chậm chảy xuống.
"Sư phụ?" Tiểu hòa thượng bụ bẫm kinh ngạc, vội gọi thành tiếng.
Linh Quân nghe thấy thì mở mắt ra, hắn ngơ ngác nhìn tiểu hòa thượng ngây thơ chưa thấu sự đời đang đứng trước mặt, một lúc lâu sau hắn cầm vò rượu nhỏ trong tay lên, ngửa đầu uống liên tiếp mấy ngụm.
Vài giọt trong suốt, ướt át từ từ trượt xuống cằm, trong cổ họng cũng đọng lại từng giọt đắng chát, nhưng hắn lại không thể xác định, đến tột cùng đó là rượu hay là nước mắt?
"Sư phụ, sao người lại uống rượu nữa rồi? Người xuất gia phải kiêng rượu mà." Tiểu hòa thượng chau mày, khuôn mặt phúng phính tròn trịa như quả bóng.
Linh Quân để vò rượu xuống, nhìn bánh bao nhỏ bụ bẫm trước mặt, khóe môi hơi cong, khuôn mặt thanh tuấn trước nay đều vô cảm thoáng chốc như bừng sáng.
Hắn rũ mắt, hàng mi mảnh mai như cánh bướm buông xuống, giấu đi ánh sáng trong đáy mắt, chỉ để lại một mảnh tối tăm, thâm trầm.
"Vong Trần, vi sư đã sớm phụ lòng Phật Tổ, đã sớm phá một giới, nay phá thêm một giới thì đã sao?"
"Nhưng mà, Vong Trần... Con, tuyệt đối không được giống như ta."
Tiểu hòa thượng Vong Trần mơ mơ màng màng nghe hai câu nói không rõ ý vị này của sư phụ, cậu gãi gãi cái đầu trọc nhỏ của mình, rốt cuộc cũng không nghiệm ra ý tứ gì.
"Đệ tử ngu muội, không biết lời nói của sư phụ có ý gì, sư phụ người không phải chỉ phá giới rượu này sao?" Vong Trần nhìn vị sư phụ mà trước nay cậu đều không thể hiểu được, nhỏ giọng hỏi.
Linh Quân lại dựa vào tường, chậm rãi lắc đầu, đáp: "Vong Trần, để vi sư kể cho con một câu chuyện xưa?"
Tiểu hòa thượng vừa nghe đến kể chuyện xưa hai mắt đã sáng ngời, lập tức gật đầu như gà mổ thóc, sau đó liền nhanh chân đi dọn tấm đệm hương bồ, ngồi xuống trước giường của sư phụ, hai cánh tay nhỏ chống cằm, đã chuẩn bị tốt để nghe câu chuyện xưa.
Còn Linh Quân thì nhìn ra cửa sổ, hắn nhìn những cành liễu thoảng bay theo gió, khẽ hé môi bắt đầu kể câu chuyện xưa của chính mình.
Trong câu chuyện xưa, có một tiểu yêu quái cao chưa đến một tấc, bản thể của nàng tựa như sương, nhưng chung quy cũng không giống như sương.
Trong câu chuyện xưa, có một hòa thượng tuổi thiếu niên, hắn thường một mình ngồi bên hồ sen, lật xem kinh thư, ngày ngày gõ mõ, sau lưng vang vọng từng hồi chuông chiều, thâm trầm, xưa cũ.
Bọn họ gặp nhau nơi ngôi chùa cổ kính ở núi sâu, nàng phá tan phật quang, xuyên qua kết giới, cứ như vậy mà rơi vào lòng bàn tay hắn.
Mà sáu năm chốn trần gian, lại trở thành vĩnh viễn.
Một đoạn Phật duyên, lại trở thành nghiệt duyên.
"Sư phụ, tiểu yêu quái kia có tên không?" Sau khi nghe xong chuyện xưa, tiểu Vong Trần đã đỏ hoe khoé mắt.
Linh Quân nhắm đôi mắt ngập tràn chua xót, nói: "Phồn Lộ, nàng tên Phồn Lộ."
Bi thu tương tuế vãn, phồn lộ dĩ thành sương.
Khi nàng tới, trong lòng bàn tay hắn, như sương như nước.
Nhưng khi nàng đi, chỉ còn lại một viên yêu đan.
Hắn còn nhớ khi đó, cơ thể nàng chỉ giây lát đã tan vỡ trong vòng tay hắn, đến cuối cùng hóa thành một viên yêu đan trong suốt rơi vào lòng bàn tay hắn.
Mà núi Thương Ngô này, một nơi xưa nay chưa từng trải qua gió tuyết giá lạnh, nhưng giờ sương phủ khắp nơi, đọng lại trên cành lá.
Sương hoa như tuyết trắng bao trùm từng tấc đất ở núi Thương Ngô, mái ngói trước hành lang chùa cổ Thanh Hòa đã phủ lên tấm áo trắng mênh mang.
Chỉ một khắc kia, hắn mới bừng tỉnh, động tâm, chính là động tâm, phá giới đó là phá giới.
Dù hắn cố gắng bù đắp thế nào, cho dù muốn che giấu ra sao, chẳng qua đều là phí công.
Có một câu nói: tìm kiếm, buông bỏ, tự tại.
Mà hắn trước nay đều chưa từng tìm kiếm, lại càng không buông bỏ được, thì làm sao có thể tự tại?
Đọc đầy đủ truyện chữ Phồn Lộ, truyện full Phồn Lộ thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Phồn Lộ